Đề bài: Kể lại câu chuyện được ghi trong
một bài thơ có tính chất tự sự (như “Lượm” hoặc “Đêm nay bác không ngủ”) theo
ngôi kể khác nhau (ngôi thứ nhất hoặc ngôi thứ ba)

Một ngày cuối
năm 1947, nhà thơ Tố Hữu có chuyến công tác đến tỉnh Thừa Thiên – Huế. Hôm ấy
đến đồn Mang Cá, ông thấy không khí chiến đấu của chiến sĩ rất sôi nổi nên rất
vui mừng. Sau khi báo cáo tình hình của đồn, các đồng chí chỉ huy đồn mới nhà
thơ đi tham quan tình hình xung quanh. Bất chợt ông nhìn thấy chú bé khoảng hơn
10 tuổi trông rất lanh lẹ và hoạt bát đang xem xét những bao thư trong túi xắc.
Nhà thơ nhìn chú bé rất chăm chú.
Cậu bé có dáng
người nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn, đôi chân cứ thoăn thoắt chạy đi chạy lại
hỏi han nhưng người xung quanh điều gì đó. Bên hông chú chiếc xắc nhỏ xinh cứ
lắc đập tung tẩy. Đôi mắt cậu mở to, trong sáng, hồn nhiên, rất hợp với chiếc
mũ ca lô xinh xắn đội lệch trên đầu. Đồng chí Tố Hữu hỏi một chiến sĩ đi cùng
thì được trả lời:
Báo cáo đồng
chí, đó là em Lượm, liên lạc viên xuất sắc nhất của đồn hiện nay. Có lẽ em đang
hỏi để đưa thư cho mọi người.
Nhà thơ Tố Hữu
vui vẻ lại gần chú bé lượm hỏi chuyện:
- Thế cháu mấy
tuổi rồi?
- Dạ, cháu 11
tuổi ạ!
- Đi liên lạc
cháu thấy thế nào?
- Dạ, vui lắm
chú ạ!Mọi người ai cũng vui vẻ, hăng hái. Ở đồng Mang Cá cháu còn thích hơn ở
nhà nữa cơ.
- Nếu thành
Huế ai cũng như cháu thì quân Pháp sẽ bại trận trong một ngày không xa.
Nhà thơ chauw
kịp hỏi chuyện thêm thì Lượm đã cất tiếng chào để tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
Bống đi một
vài tháng, một hôm nhà thơ Tố Hữu đang làm việc ở cơ quan thì có một đồng chí
trong ban chỉ huy đồng mang Cá xin được vào báo cáo. Sau khi làm xong việc,
nhân được gặp người quen, Tố Hữu và đồng chí ở đồng Mang Cá hàn huyên trò
chuyện. Nghe hỏi đến tình hình anh em trong đồn, đồng chí ở đồng Mang Cá bỗng
trầm xuống, ngậm ngùi nói:
- Anh có nhớ
chú bé Lượm liên lạc không? Cháu bé mà anh rất thích ấy … Cháu đã hi sinh rồi!
Tố Hữu sững
người.
- Hôm ấy, như
mọi ngày, Lượm nhận công văn của đồn để chuyển đến vùng ngoại ô. Em tức tốc đi
ngay. Không ngờ trên đường đi, em gặp ngay một ổ phục kích của quân địch. Em
vội lánh chạy nhưng không kịp, giặc đã bắn theo tới tấp. Lượm hi sinh! Khi
chúng tôi nhận được tin rồi cùng dân làng chạy ra thì thấy người em đã lạnh,
chỉ riềng làn môi là vẫn còn mỉm cười. Một tay chú giữ chiếc ca lô, tay kia cầm
chặt bông lúa sữa. Cách đó không xa, dưới lòng mương, những mảnh vụn của tờ
điện khẩn đã nát vụn, ướt sũng.
Đồng chí ấy
vừa kể xong thì òa khóc. Nhà thơ Tố Hữu cũng nghẹn lời.
Sau ngày hôm
ấy, bài thơ “Lượm” ra đời và nhanh chóng lan truyền rộng rãi trong các đội
thiếu niên nhi đồng. bài thơ như nhắc nhở chúng ta phải sống sao cho xứng đáng
với những anh hùng thiếu niên. Các anh ấy tuy nhỏ tuổi nhưng là những con người
dũng cảm, dám hi sinh mình cho tổ quốc. Và nếu không có chiến tranh thì các anh
các chị cũng hạnh phúc như chúng ta bây giờ.
Dàn ý: http://chiasetulieu.blogspot.com/2014/09/dan-y-ke-lai-noi-dung-cau-chuyen-uoc.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét